Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng
Phan_6
Khóe miệng Lạc Tài Tần khẽ giật giật, cúi đầu tiếp tục sửa sang đồ đạc, bà Ngô lắc đầu, gí ngón tay vào đầu Ngô Diệu, “Con nói xem làm sao mẹ đẻ con ra được hả. con chẳng giống mẹ chỗ nào hết”.
Ngô Diệu xao xõa đầu, trong lòng đầy mọt bồ tức giận, những nghi vấn bấy lâu trong lòng đều đã được giải đáp. Hóa ra lý do là như thế, mà mình còn YY lâu, nghĩ rằng Trâu Thiếu Đông thật sự thích mình chứ!
Lạc Tài Tần lo lắng hỏi, “Cô ơi! Lương Tiểu Mạn còn gây phiền phức cho Ngô Diệu được không ạ?”
“Cháu yên tâm đi, cô và bố Ngô Diệu đã thương lượng, ông ấy có thể giải quyết được”. Bà Ngô thở dài, “Kể cũng lạ, cô thì ngang bướng, đẻ được đứa con gái thành thật như đếm. Chị cô là người thật thà, chẳng biết sao mà nặn được đứa con gái như thế!”
“Cháu thấy Lương Tiểu Mạn có vấn đề về tâm lý”. Lạc Tài Tần lắc đầu, “Sau này vẫn phải cẩn thận một chút”.
“Không sao”. Ngô Diệu phát hiện con mèo chiêu tài trong bộ mười hai con giáp mà mình thích nhất còn nguyên vẹn, vội nhặt lên, “Tiểu Mạn rất thực tế, chị ấy nhìn về phía trước nhanh lắm”.
Nghe tới đây. Lạc Tài Tần chợt ngẩng đầu lên, dường như đã có linh cảm, Ngô Diệu vội đẩy anh, “Anh mau đi vẽ đi, chỗ này để nhà em lo là được”.
Lạc Tài Tần hơi chần chừ, bà Ngô cũng xua anh ra ngoài, “Ai da, Tiểu Tần à, sáng tác quan trọng hơn, chỗ này để bọn cô dọn, hôm nay cảm ơn cháu lắm, lúc nào cháu cũng để ý chăm sóc Diêu Diệu nhà cô!”
Lạc Tài Tần ngượng ngùng, nhưng linh cảm đã dâng lên thì chân tay ngứa ngáy, chạy về phòng tranh một mình vẽ.
Ngô Diệu đau xót không nguôi, mất cả buổi chiều quét dọn xong xuôi với bà Ngô, may mà Ngô Diệu có dự đoán trước, trải thảm trên mặt đất. Một phần bị vỡ, phần kia thì may vẫn còn nguyên vẹn; sửa sang lại một chút là ổn, những thứ bị hư Ngô Diệu cũng không vứt đi, chuẩn bị nghiên cứu tái sử dụng chúng.
Tính toán cẩn thận, hóa ra cũng chẳng thiệt hại bao nhiêu, bà Ngô dặn dò Ngô Diệu đừng quan tâm chuyện này, bà sẽ giải quyết nói xong thì rời khỏi đó.
Ngô Diệu đấm vai, tò mò chạy sang phòng tranh bên cạnh, muốn xem Lạc Tài Tần vẽ cái gì, cô vào nhìn thử, không thể không thán phục tốc độ thần kỳ của Lạc Tài Tần, anh đã vẽ xong mấy bức rồi.
Tranh Lạc Tài Tần vẽ lần này rất thú vị, một nửa là theo phong cách tả thực, nửa kia là phong cách trừu tượng, bên trái là muôn hoa như gấm, bên pahir thì căn bản không hiểu mấy đường nét loạn xạ đó. Ngô Diệu không hiểu tranh, chỉ thấy cảm giác nghệ thuật của bức tranh này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa việc chuyển từ tả thực sang trừu tượng cũng rất tự nhiên.
“Em thích bức này!” Ngô Diệu chỉ vào bức tranh Lạc Tài Tần vừa vẽ xong.
Chỉ thấy nửa bức dưới này trông y hệt một con mèo có vằn hổ, gần như nhìn thấy rõ được từng sợi lông, con mèo đang lười biếng nằm ngủ cạnh bó hoa đặt trên khăn trải bàn, giơ móng vuốt lên...Chiếc móng vuốt càng lúc càng trừu tượng, cuối cùng lại biến thành bức tranh sâu ró mà Ngô Diệu đã quen thuộc.
“Bức tranh này có ý gì? Mèo con đáng yêu quá” Ngô Diệu cười tươi nhìn con mèo.
Lạc Tài Tần không giải thích cho cô, chỉ hỏi, “Em có cảm thấy, thực ra ai cũng là kẻ thích bị hành hạ không”.
“Hả?” Ngô Diệu nhìn Lạc Tài Tần thắc mắc.
“Có phải người ta sống thực tế một chút mới tốt không?” Lạc Tài tần hỏi, “thế nên ai cũng mong muốn những thứ thực tế?”
“Ừ....Kiểu như vậy đó, vật chất, tiền bạc, nhiều thứ nữa”. Ngô Diệu gật đầu đồng ý.
“Thế tình cảm thì sao?” Lạc Tài Tần hỏi tiếp, “Có phải tình cảm không thể quá thực tế? Khái niệm yêu hay không yêu thực ra rất trừu tượng”.
“Ha ha”. Ngô Diệu cười xười, “Cũng đúng”.
“Thế mới nói, con người vừa muốn sống thực tế, lại muốn trừu tượng, cuộc sống có thêm tình yêu cũng như tả thực rồi thêm trừu tượng, méo mó vặn vẹo, không phải tự hành hạ thì là gì?”
Ngô Diệu bị Lạc Tài Tần dẫn vòng vòng, còn đang suy ngẫm thì đã thấy anh đưa bút vẽ cho mình, “Vẽ thêm mấy sợi râu cho con mèo này đi”.
Ngô Diệu cầm bút vẽ căng thẳng lắc đầu, “Em không biết vẽ”.
“Điều anh cần là cảm giác này”. Lạc tài Tần bảo cô cứ an tâm thoải mái vẽ đi.
Ngô Diệu lo ngay ngáy, quẹt thêm mấy nét râu nguệch ngoạc lên đám lông rậm rạp kia, rồi ngoái lại nhìn Lạc Tài Tần.
“Trước đây anh nghĩ mãi” Lạc Tài Tần chỉ vào con mèo sau khi đã được thêm mấy sợi râu xiên vẹo, trông vừa buồn cười lại đáng yêu, “Nếu con mèo trong tranh của Da Vinci mà được Picasso vẽ thêm râu thì sẽ trông thế nào”.
“Tứ bất tượng hả”. Ngô Diệu đáp.
Dien dan Lê Quý Đôn
Lạc Tài Tần lắc đầu, kí tên mình lên góc dưới bên phải bứa tranh, rồi bảo Ngô Diệu kí tên lên, hạ giọng nói, “Có lẽ là một con tứ bất tượng không đáng một xu, mà cũng có thể là một tác phẩm nghệ thuật vô giá”.
Chương 8
Đương nhiên Lương Tiểu Mạn sẽ không bị tố cáo hay ngồi tù, chị ta chỉ bị tạm giam, bác của Ngô Xiệu đã chạy tới tìm bà Ngô khóc lên khóc xuống, ra sức xin lỗi, nói Tiểu Mạn còn chưa khỏi bệnh, đừng chấp nó làm gì.
Từ việc này, TRương Phi Phi đã rút ra kết luận, người bị bệnh điên không đáng sợ, chỉ sự kẻ không bị điên nhưng lại ỷ mình bị điên mà gây rối khắp nơi.
Ngô Diệu cũng không bắt Lương Tiểu Mạn bồi thường, nói cho cùng thì bắt bồi thường vẫn là làm khó cho bác giá, cái kiểu con ác mẹ iền này đúng là.....quá gớm.
Mọi chuyện xem như cũng giải quyết xong, Ngô Diệu lại đi đánh hàng về...Gần đây nuôi cá chọi đang thịnh hành, cô ôm về một đống bình cá, đặt mua trên mạng mười mấy con cá chọi, nuôi trong bình.
Cá chọi trong nước chất lượng thấp, giá một con khá rẻ chỉ có năm tệ, đuôi rất to, tinh thần hăng hái. Một cái bình nhỏ nuôi được một con, cách lớp thủy tinh mà lúc nào chúng cũng đâm tới đâm lui như muốn đánh nhau.
Ngô Diệu bỏ cát trắng vào trong bình, thả vài cây bào tấm dập dềnh trên mặt nước. Hai bình một hộp, đặt tên là cá hôn nhau...Năm mươi tệ một hộp, rất đắt hàng. Ngày ngày Diệu Diệu trang trí cho bình cá không ngơi tay.
Mới đầu, Ngô Diệu tới cửa hàng thú nuôi Phong Ba tìm bà chủ để hỏi mua cá chọi. Bà chủ bảo cô lên mạng tìm giá bán buôn, mỗi lần có thể mua tới hơn trăm con. Cô lo lắng đặt hàng, lần đầu tiên chỉ đặt hơn một trăm con, cô nghĩ rằng chắc cũng phải mất toi hơn chục con, không ngờ con nào con nấy tung tăng khỏe mạnh.
Ngô Diệu nhìn cái túi nhựa to vật vã được châm lỗ khí hồi lâu, phân nửa túi là nước, một đống cá chọi chen chúc nhau tới nỗi không duỗi thẳng chân ra được. Liêm Khải gọi đây là cá dùng làm kinh tế. Cô lên baidu xem thử. Trong diễn đàn cá chọi, nick “hài thiên bẩm” đã tổng kết về cá chọi như sau: Loại cá này đúng là bi kịch, sinh ra đã thích đấu đá, cá không chỉ đấu với cá, mà còn phải đấu với hoàn cảnh môi trường. Chung rất bỉ ổi nhưng lại rất dễ nuôi, sống được trong nước hay ở trong bùn cũng khỏe re, hiển nhiên là con nào càng đấu giỏi càng sống lâu. Thế nhưng nhược điểm lớn nhất của loài cá tà môn này là sợ nước máy. Nước phải để lắng từ ba ngày trở lên, phơi nắng cho hết mùi clo rồi mới có thể thả cá vào. Xem ra cá có hung dữ cỡ nào cũng phải tìm nơi thích hợp mới sống được, không thì dính clo một phát thì bán muối ngay!
Rất nhanh chóng, tất cả cửa hàng trong thành phố buôn bán đều bắt đầu bán cá hôn nhua, mẫu mã càng ngày càng đa dạng. Ngô Diệu đã kiếm được kha khá nên thôi không nhập thêm hàng nữa. Hôm đưa Champagne đi làm đẹp thì đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng, về nhà tìm Lạc Tài Tần làm giúp cô một mô hình bằng đất sét theo ngoại hình của Champagne, chân ngắn thịt nhiều đuôi cong.
“Em làm cái này làm gì?” Lạc Tài Tần hỏi.
“he he”. Ngô Diệu cười bí ẩn. Cô lấy tiền lãi từ đợt bán cá chọi lần trước dặt làm một đống chạu hoa be bé màu champagne hình dáng chú cún, trong mỗi chậu hoa đều trong hai cây có đuôi chó, còn bán kèm theo một túi bùn hữu cơ nhỏ. Trên nhãm mác có un hành Champagne phiên bản cute do Lạc Tài Tần vẽ, bên cạnh là câu – Tôi yêu chó, bảo vệ chó.
Thế là....mấy chậu hoa đó cũng bán đắt như tôm tươi, rất nhiều người ôm Champagne, cầm chậu hoa bé chụp ảnh. Ít lâu sau ảnh được post lên mạng, người tới cửa hàng vì hâm mộ ngày càng nhiều thêm.
Ngô Diệu còn treo một tấm biển hình tròn ở cửa, trên đó là hình chibi đáng yêu của Champagne đang vẫy đuôi với mọi người được Phi Phi dùng vi tính đơn giản hóa. Phi Phi rất nhạy bén, tới cục thương hiệu đăng kí trước thương hiệu Champagne giúp Ngô Diệu.
Vèo một cai là hết một tháng, việc làm ăn của Ngô Diệu càng lúc càng như diều gặp gió. Liêm Khải nói với Lạc Tài Tần, “Lúc nào Ngô Diệu cũng híp mắt trông như con mèo, cọ bên này một tí, dụi bên kia một tẹo, thế mà rất có đầu óc làm ăn”.
Gần đây Lạc Tài Tần cũng rất bận, bức tranh con sâu trừu tượng con mè tình yêu của anh tham dự triển lãm, bất ngờ giành được giải thưởng lớn quốc tế, vô số nhà sưu tầm nước ngoài và viện bảo tàng mong giành được series tranh này của anh. Nhưng Lạc Tài Tần giấu bức tranh con mèo trừu tượng đi, nhất quyết không bán.
Chủ nhật, Trước Phi Phi đến cửa hàng Ngô Diệu. Hai người đang buôn chuyện thì thấy xa xa có bóng người thướt tha chậm rãi đi tới, là Lương Tiểu Mnaj.
Vết thương của Lương Tiểu Mạn đã gần khỏi. Hôm nay chị ta mặc một bộ đồ công sở màu xanh nhạt rất đẹp, nhìn rất giống dân công sở. Chị ta cười hì hì lên tiếng gọi, “Diệu Diệu”.
Ngô Diệu gật đầu, “Vâng, chị đã tìm được việc chưa?”
“Tìm được rồi”. Lương Tiểu Mạn thản nhiên bước vào, chị ta chọn một quyển sổ hình thức đơn giản rồi hỏi Ngô Diệu, “Bao nhiêu tiền đây em?”
“Tặng chị đấy”. Quyển sổ này rẻ, Ngô Diệu chăng buồn lấy tiền.
“Ừ...Thế cho em cái này”. Lương Tiểu Mạn lấy ra một hộp chocolate, “Một vị khách của chị tặng, dạo này chị béo quá, em ăn đi”.
“Vâng”. Ngô Diệ nhận lấy hộp chocolate, Lương Tiểu Mạn cầm quyển sổ ròi lên một chiếc ô tô đậu ngoài ngõ.
TRương Phi Phi hóng hớt nhìn ra ngoài, đó là một chiếc xe BMW C-Evolution, chắc là loại rẻ nhất, trong xe là một người đàn ông lạ mặt đeo kính râm, xe đưa Lương Tiểu Mạn đi.
“Này”. Phi Phi ngoảnh đầu lại, thấy Ngô Diệu đang bóc chocolate thì giật lại, “Mày không sợ có độc à?”
Ngô Diệu dở khóc dở cười, “Sao thế được!”
“Tâm thần thì giết người không bị tử hình” Phi Phi vội vàng cất chocolate đi, “Đúng rồi,có phải chị ta câu được bạn trai mới không?”
“Cũng có thể”.
“Diệu Diệu” Phi Phi chống hai tay dưới cằm nằm ườn ra bàn nhìn cô, “Chị họ mày đúng là hiếm có khó tìm”.
“Người như thế có nhiều lắm”> Ngô Diệu lấy bút dạ tô màu cho bức tranh chibi đã vẽ xong, “Chị ấy chỉ quen nhìn về phía trước mà thôi”.
“Nhìn về phía trước.....” Phi Phi thở dài thườn thượt, “Trước đây tao vẫn nghĩ rằng đó là cụm từ hay. Đúng rồi, hình như Trâu Thiếu Đông đã có bạn gái”.
“Thế à”. Ngô Diệu cũng không thấy ngạc nhiên.
“Quyến rũ lắm”, Phi Phi bắt đầu rỉ rả, “Hình như hơi nóng tính, nhưng Trâu Thiếu Đông chẳng để bụng. Con bé này rất lợi hại nhé, tốt nghiệp trường đại học khủng, vừa có khí chất vùa có học thức. Mày nói xem sao giờ con gái kiể đó lại nhiều thế nhỉ?”
“Không phải mà cũng thế sao?” Ngô Diệu cười hì hì.
“Thật thế à?” Phi Phi được bạn khen thì vui sướng, lại nghe thấy đầu ngõ có tiếng xe ô tô, thò đầu ra nhìn rồi trợn mắt ngoái lại nói, “Diệu Diệu, là Trâu Thiếu Đong!”
Ngô Diệu sững người, quả nhiên Trâu Thiếu Đông đi vào rồi.
Champagne vẫy vẫy đuôi với hắn. Ngô Diệu thấy giống chó Chow Chow cái gì cũng tốt, chỉ mỗi cái hèn, gặp ai cũng thân thiện, không phân biệt được địch ta.
Trâu Thiếu Đogn ngồi xuống vỗ vỗ Champagne, hỏi, “Phòng tranh bên cạnh đóng cửa hả?”
Ngô Diệu nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn tới tìm Lạc Tài Tần? Cô gật đầu, “Ừ, anh ấy tới bảo tàng mĩ thuật rồi”.
“Dạo này anh ta nổi tiếng lắm. Biết anhc ó quen Lạc Tài Tần mấy người bạn làm ăn đều muốn mời anh ta ăn bữa cơm”. Trâu Thiếu Đông rút điếu thuốc ra châm lửa.
Ngô Diệu hơi bất mãn, “Anh có quen thân với anh ấy đâu?”
“Giới thiện mối làm ăn mà, ai cũng được lợi”.
“Thế hỏi thử anh ấy trước đi, biết đâu anh ấy lại không đồng ý”. Ngô Diệu lẩm bẩm.
Trâu Thiếu Đông ngẩn ngơ chốc lát, hỏi Ngô Diệu, “Em quan tâm tới anh ta hả? Hay là vẫn chưa dứt tình cũ với anh? Hay là tâm trạng không tốt?”
“Này”. Không để Ngô Diệu trả lời, Trương Phi Phi đã trợn mắt nhìn hắn, “Anh có biết nói tiếng người không thế?”
Trâu Thiếu Đông lắc đầu, “Tiểu thư ơi, tốt xấu gì anh cũng là xếp của em mà, Em nể mặt anh một chút có được không?”
“Làm sao? Thích lấy việc công báo thù riêng à? Tôi không ngại đâu, tới đi!” Trương Phi Phi hung hăng.
Trâu Thiếu Đông đành bó tay. “Đúng rồi, Liêm Khải cũng là bạn em đúng không?”
“ừm hừm”. Phi Phi đá lông nheo một cái, “Bạn trai dự bị No.1”
“Anh muốn nhờ anh ta vẽ một bộ tranh. Em giúp anh liên hệ được không? Giá cả thương lượng!”
“Không thành vấn đề” Trương Phi Phi đồng ý ngay.
Trâu Thiếu Đong gật đầu, thấy Ngô Diệu đang nghiêm túc vẽ tranh chibi bèn hỏi, “Thế nào, cuối tuần này em định đi đâu chơi?”
“Em phải trông cửa hàng” NGô Diệu lắc đầu không muốn đi.
“Thứ bảy chủ nhật nghỉ, mở của hàng làm gì?” Trâu Thiếu Đông nhíu mày, “Anh có vé đấy, đi xem phim không?”
“Phim gì?” Phi Phi hình như có hứng thú.
“Không đi”. Ngô Diệu lắc đầu.
Trâu Thiếu Đông nhìn cô, “Thế ăn cơm nhé”.
Ngô Diệu vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
“Thôi được rồi”, Traai Thiếu Đông cũng không ép, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vắt hai tay ra sau đầu, gác chan nằm ngả ra...Một động tác vốn rất lưu manh lại được làm vô cùng phóng khoáng. Trương Phi Phi ngắm nghía dáng người của hán ta, nháy nháy mắt với Ngô Diệu.
Ngô Diệu hỏi, “Anh làm gì thế?”
“Anh trông cửa hàng hộ em, dù sao anh cũng đang rảnh”
“Anh không đi chơi với bạn gái à?” Ngô Diệu thuận miệng hỏi một câu.
Trâu Thiếu Đông ngồi dậy, nhìn Ngô Diệu dường như có chút kinh ngạc, “Anh không có bạn gái”.
Ngô Diệu cau mày, trong mắt lóe lên sự chán ghét.
Trâu Thiếu Đông kinh ngạc nhìn biểu cảm thoáng qua của Ngô Diệu, nụ cười trên mặt cũng héo đi.
Trương Phi Phi nhìn qua nhìn lại, thấy vô cùng khó xử.
Một lúc sau, Trâu Thiếu Đông đứng dậy nói, “Anh đi trước đây”.
TRương Phi Phi liếc mắt ra ngoài, chiếc xe đã biến mất.
“Phù....” Thở phào một hơi, Phi Phi thắc mắc hỏi Ngô Diệu, “Diệu Diệu, sao mày dữ thế hả? Từ trước đến giờ mày có giạn bao giờ đâu”.
Ngô Diệu đặt bút xuống, “Tùy tiện đùa giỡn tình cảm của người khác”.
“Cái gì”.
“Năm đó, vì muốn đã chị họ ta, anh ta hẹn hò với tao được ba ngày. Giờ rõ ràng đã có bạn gái mà không chịu thừa nhận”.
“Này...Diệu Diệu, có khi chuyện hắn ta có bạn gái không phải là thật. Mày cũng biết Trâu Thiếu Đông được nhiều con gái thích mà”. Phi Phi lẩm bẩm, “Nhưng hắn ta lấy mày ra làm bia đỡ đạn, ba ngày đã đá thì đúng là quá ghê tởm”.
Ngô Diệu trâm ngâm hồi lâu, khóe miệng giật giật, nói, “Thôi kệ, đi mày”.
Cô vừa dứt lời, đã nghe có giọng u ám nói, “Ai nói với em hồi đó anh lấy em ra làm bia đỡ đạn”.
Giọng nói trầm trầm khiến Ngô Diệu và Phi Phi giật nảy mình. Trâu Thiếu Đông mặt mũi hầm hầm đứng ở cửa, cau mày nhìn Ngô Diệu, “Ai nói với em thế?”
Thì ra lúc nãy hắn chỉ giả vờ đi rồi cố ý nghe xem Ngô Diệu và Phi Phi nói gì.
Thấy Ngô Diệu không trả lời, Trâu Thiếu Đông nghĩ một lát rồi gật đầu, “Chị họ em?” Hắn nhướn mày lên cười lạnh lùng, rồi quay người đi mất, “Cô ta chết chắc rồi”.
“Này!” NGô Diệu thấy tình hình không ổn, chẳng lẽ mình hiểu nhầm? Nhưng với tính cách của Trâu Thiếu Đông thì có thể anh ta sẽ đến gây chuyện với Lương Tiển Mạn. Cô bèn vội vàng đuổi theo.
Phải gọi là khéo tới mức không thể khéo hơn, đúng lúc này Lạc Tài Tần đạp xe rẽ vào trong ngõ, lướt qua Trâu Thiếu Đông, thấy mặt hắn vẫn hầm hầm, bèn thắc mắc ngoái đầu lại nhìn mà chân vẫn đạp xe đều, không ngờ Ngô Diệu từ trong cửa hàng lao ra.
“Rầm” Trương Phi Phi sợ hãi hét lên “A!”
Trâu Thiếu Đông ngoái lại, Ngô Diệu đụng phải xe đạp của Lạc Tài Tần, cả hai người đều ngã lăn ra đất.
“Ây da”. Thím mì xào vội chạy ra đỡ.
“Diệu Diệu”. Phi Phi chạy tới dìu Ngô Diệu, Trâu Thiếu Đông cũng quay lại.
Ngô Diệu không bị thương, chân bị bàn đạp làm xây xước một chút, nhưng Lạc Tài Tần thì ôm tay trái.
“Anh không sao chứ?” Ngô Diệu thấy sắc mặt Lạc Tài Tần trắng bệch, có lẽ anh đã bị thương.
“Hình như bị thương, cũng không quá...”
“Đến bệnh viện đi”. Trâu Thiếu Đông đỡ Lạc Tài Tần lên xe, Ngô Diệu cũng đi theo, còn Phi Phi ở lại trông cửa hàng.
Thím mì xào tò mò, “phi Phi này, có pahir Diệu Diệu và Tiểu tần, thêm cả cậu Trâu kia là....tình tay ba không?”
Phi Phi ngượng ngập, “Cũng không thể coi là tình tay ba, giờ cố lắm cũng chỉ có thể gọi là elip tình ái thôi ạ”.
Lạc Tài Tần được chẩn đoàn nứt xương tay trái, dù vết thương không nặng, nhưng vẫn phải bó bột nửa tháng. Ngô Diệu vô cùng áy náy.
Cảm thấy bầu không khí giữa Ngô Diệu và Trâu Thiếu Đông là lạ, Lạc Tài Tần bèn nói với Ngô Diệu, “Không sao, anh thường vẽ bằng tay phải mà. Em mua cho anh chai nước với”
“Vâng” Ngô Diệu chạy ra ngoài.
Trâu Thiếu Đông rút điếu thuốc, chưa kịp châm lửa thì bị cô y tá dữ dằn lườm cho một cái, vội cất đi.
“Chắc Diệu Diệu nhầm” Lạc Tài Tần đột nhiên lên tiếng, “Tìm cơ hội nói rõ di”.
Trâu Thiếu Đông sững người “Sao anh biết tôi bực mình chuyện gì?”
Lạc Tài Tần nhún vai, “Tôi thấy chuyện có thể khiến cậu tức giận không nhiểu, khả năng liên quan đến Ngô Diệu khá lớn”.
Trâu Thiếu Đông ngồi xuống chiếc ghế gần đó, mãi sau mới lên tiếng, “Trước giờ cô bé ấy cứ khiến người ta không an tâm nổi. Có những người nhìn về phía trước, có những người nhìn lại phía sau, chỉ có cô ấy là nhìn quanh nhìn quẩn, chỗ nào cũng để mắt tới”.
Chương 9
Dù vết thương trên tay Lạc Tài Tần không phải do Ngô Diệu cố ý gây ra, nhưng ít nhiều cô cũng liên quan. Ngô Diệu áy náy, quên sạch chuyện Lương Tiểu Mạn và Trâu Thiếu Đông.
Hai người trở về phòng tranh, Ngô Diệu chọc chọc ngón tay vào Lạc Tài Tần, “Nửa tháng tới, có gì cần giúp đỡ anh cứ gọi em nhé!”
Lạc Tài Tần nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Nếu nói thế thì việc ăn uống vệ sinh của anh đều không tiện....”
Ngô Diệu đá anh một cái, anh cười cười, “Này em đừng làm gãy chân anh nữa đấy, tới lúc anh không đi được thì cô cõng là cái chắc”.
Ngô Diệu lườm anh, người này còn ba xàm hơn cả Trâu Thiếu Đông, Trâu Thiếu Đông nhìn là biết đen tối, còn người này lại là đen tối trá hình ngốc ngếch trời sinh!
Lạc Tài Tần vừa ngồi trên ghế chải lông cho Champagne, vừa nói chuyện với NGô Diệu, “Nói thật mấy hôm nay anh bận lắm.....Hay là em cho anh mượn tay nhé?”
“Mượn tay?” Ngô Diệu bất giác giấu tay mình đi.
“Khụ khụ”. Lạc Tài Tần ho mấy tiếng, “Mai em nghỉ bán một ngày, giúp anh được không?”
“Được thôi, anh cần em làm gì?” NGô Diệu rất chân thành.
Lạc Tài Tần không nói rõ, chỉ bảo sáng sớm mai gặp nhau ở cửa phòng tranh, còn dặn Ngô Diệu ăn mặc rộng rãi một chút, phải làm việc chân tay.
Vừa về tới nhà, Ngô Diệu đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện rất to trong phòng khách. Trương Phi Phi chạy xuống đầu cầu thang ngó vào nhìn, rồi quay lại làm mặt hề với Ngô Diệu, “Là bác gái mày đấy!”
“Bác tao?” Ngô Diệu đau khổ nói, “Bác ấy lại có chuyện gì nữa?”
Phi Phi nhún vai, nhẹ nhàng kéo tuột Ngô Diệu vào trong phòng. Trước giờ ăn tói, bà Ngô lên trên tầng kể rằng Lương Tiểu Mạn đã dọn ra ngoài ở khiến bác gái lo lắng.
Phi Phi rất vô tình thay một bộ quần áo đẹp, đi ăn tối cùng bạn trai sự bị No.1. Còn Ngô Diệu cũng không muốn ở nhà nghe bác mình tố khổ n lần như thím Lâm (một nhân vật trong truyện của Lỗ Tấn), bèn khăn gói quả mướp lên phố dạo chơi.
Đã lâu rồi NGô Diệu không đi dạo phố một mình, hình như giờ vừa lúc tan tầm, “biển người” ở khu phố buôn bán đang lúc dâng triều thì phải? Cô đứng lạc lõng trên đường phố, cảm giác mọi nguời ai nấy đều bận rộn, chỉ duy có mình tự do không mục đích, nên thấy có chút cắn rứt lương tâm.
Trâu Thiếu Đông lái xe về nhà thì lại bị tắc ở khu phố buôn bán sầm uất.....Một hàng dài ô tô, cả một huyện người, lâu lâu mới nhích được có vài mét.
Châm một điếu thuốc....
Ngày nào cũng đối mặt với tình cảnh này, người không nóng tính cũng được luyện cho hết nóng luôn. Một tay Trâu Thiếu Đông đặt lên cửa sổ ô tô, chờ đèn đỏ phía trước nhảy sang màu xanh. Mắt liếc thoáng qua, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Thiếu Đông vốn còn nghĩ rằng mình nhìn nhầm, cẩn thận nhìn lại......thấy Ngô Diệu đang cầm trà sữa đứng trước cửa kính nhà hàng ven đường, khuỷu tay treo một chiếc túi nilon nhỏ, đi dạo loanh quanh. Chân tay thì vụng về chậm chạp. số đông đi về phía nam, còn cô đi về phía Bắc, người ta đi bên trái, cô thì đi sát bên phải, dù cô tuân thủ luật giao thông, nhưng số đông chỉ thích nhanh chóng thuận tiện. Đi vào bước lại đụng phải người ta, Ngô Diệu xin lỗi trông vô cùng thật thà ngoan ngoãn.
Trâu Thiếu Đông bắt đầu tìm xem gần đây có nơi nào có thể đậu xe không.
Ngô Diệu đang đi dạo, liếc mắt trông thấy một bộ quần áo sau cửa kính. Áo len màu xám, viền lá sen, trông không có gì đặc biệt lắm nhưng trên cổ có đính một vòng lông đà điểu làm trang trí trông yêu quá. Cô rất thích những thứ lông bông bông, nhất là áo len cổ lông, dù bình thường mặc kiểu ấy không hề thích hợp, mau về cũng chỉ để treo trong tủ làm cảnh, nhưng cô vẫn thích. Nheo mắt nhìn giá, trong phạm vi chấp nhận được, Ngô Diệu có hơi rung rinh. Đang định đi vào thì chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng nói, “Không được nhúc nhích, cướp đây”.
NGô Diệu sững sờ, ngoảnh đầu lại thì thấy có người đứng phía sau, một tay bó bột treo trên băng vải, một tay cầm túi mua về của KFC. Là Lạc Tài Tần.
“Sao anh lại ở đây?”
Lạc Tài Tần giơ cái túi lên, “Tới mua đồ ăn”.
“Anh không về nhà à?”
“Không, anh sống ở ngoài cả tháng, chừng nào tháo bột thì về” Lạc Tài Tần nghiêng đầu nhìn vào trong cửa hàng, “Quần áo trông đẹp nhỉ”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian